20대 청년 시절, 난 어머니와 말다툼을 하게 되었고 언성이 커지며 소리를 질러댔다.
Hồi thanh niên 20 tuổi, tôi cãi nhau với mẹ rồi lớn giọng và hét lên.
어머니는 무척이나 슬퍼하셨다.
Mẹ tôi đã rất buồn.
그런 일이 있은 후, 며칠 뒤 아버지와 둘이서 어느 곳인가를 갈 일이 있어 함께 차를 타고 가는 중이었다.
Sau việc đó, mấy ngày sau, tôi và bố có việc đi đâu đó nên chúng tôi đi xe cùng nhau.
아버지께서는 나에게, 나직한 음성으로 이렇게 물으시는 것이었다.
Bố hỏi tôi bằng một giọng khe khẽ như thế này.
“넌 나중에 네 애인이 있는데, 어떤 남자가 네 애인을 울리면 어떻게 하겠니?”
“Sau này, khi con có người yêu, nếu một người đàn ông nào đó làm người yêu con khóc thì con sẽ làm thế nào?”
“그런 놈을 그냥 둬요? 팍~~”
“Cứ để yên cho cái gã như thế á? Bang”.
아버지 말씀이, “네 엄마 울리지 마라. 내가 가장 사랑하는 여인이거든…”
Bố tôi nói: “Đừng làm mẹ con khóc. Vì mẹ là người phụ nữ bố yêu nhất…”.
난 아무런 대답도 할 수가 없었다.
Tôi không thể trả lời một điều gì cả.
나는 그때 아버지가 어머니를 얼마나 사랑하시는지, 그리고 가족을 얼마나 사랑하시는지 알게 되었다.
Lúc đó, tôi mới biết được rằng bố yêu mẹ và yêu gia đình đến mức nào.